Hân nhìn thấy chiếc khăn tay màu đỏ mận tại quầy hàng siêu thị. Cô nhặt lên ngắm nghía một hồi lâu rồi bỏ vào giỏ hàng. Màu lụa lấp loá giục giã nỗi nhớ. Hân thích những người đàn ông có thói quen sử dụng khăn tay. Khi yêu nghiễm nhiên người đàn ông của Hân trở thành người có nhiều khăn tay nhất. Sau khi không còn anh để tặng, sở thích ấy của Hân dành cho cả bộ sưu tập. Những chiếc khăn cứ đầy lên như những xót xa chưa hề vơi cạn.
Xe hàng của Hân khựng lại. Không thể khác được, người đàn bà đang dắt con chọn hàng tại quầy thực phẩm cùng cô là... vợ anh - người đàn ông một thời bước bên cuộc sống Hân như biểu tượng của sự quan tâm nhất mực. Bất giác Hân kéo chiếc xe hàng của mình định rảo bước. Nhưng rồi cô thấy vô lý vì giỏ hàng chưa đủ cho một người độc thân lười đi chợ như cô trong một tuần. Tiếp tục lựa đồ, những món hàng la liệt không choán được ý nghĩ mông lung.
***
Vài năm trước, anh nhắn tin cho Hân: "Anh lấy vợ, em có buồn không?". Hân không trả lời, mối tình đầu tiên đi qua đủ thứ sóng gió khiến cô mệt nhoài. Lòng cô thầm nghĩ: "Anh cứ lấy đi, tôi được giải thoát khỏi một thằng cha đủ tật xấu như anh. Hẹp hỏi, ích kỷ và ghen tuông. Anh lấy vợ ư? May quá!". Hân dám chắc anh không thể một ngày thôi không nhớ cô, anh không thể bỏ cô mà đi được dẫu rằng thế giới của Hân ngập tràn sự đỏng đảnh và kiêu kỳ.
Đã thành thói quen, chia tay nhau dễ đến hơn năm nhưng quen như một giấc ngủ phải đến, anh vẫn nhắn tin cho cô mỗi đêm bất kể chưa khi nào cô nhón tay soạn một lời hồi đáp. Những tin nhắn gửi đến đều đặn như nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ cổ. Quen đến mức Hân hài lòng với cuộc sống độc thân bởi chưa khi nào cô thấy thiếu vắng sự quan tâm. Quen đến mức Hân quên mất rằng nhịp tích tắc đều đặn ấy đơn thuần là tiếng động của quán tính và Hân cần có một nhịp động khác thay thế, đời thường hơn. Sau tin nhắn như một lời giã biệt ấy, những âm thanh và ký tự quen thuộc gửi đến cô một cách vô vọng hàng đêm kể từ ngày chia tay bỗng nhiên im bặt.
Cho đến một ngày, cô thấy anh cũng như đêm, tĩnh mịch quá lại gợi những mông lung chưa kịp nguội lạnh. Đợi một tiếng chuông tin nhắn với niềm kiêu hãnh cố hữu rằng không bao giờ anh để cô lại một mình. Tuần đầu tiên không có tin nhắn của anh, ấy là những giấc ngủ đến thơi thả tự do. Tuần thứ hai không có tin nhắn của anh, ấy là những giấc ngủ đến diệu vợi. Nửa đêm bàn tay cô vô thức quờ tìm chiếc điện thoại mong một tín hiệu quen. Tuần thứ ba không có tin nhắn của anh, ấy là những giấc ngủ đi tìm ký ức. Những ngày yêu thương tìm về, da diết hơn bất kể lúc nào, hơn cả lúc mới chia tay. Tuần thứ tư, cô lục tung những thông tin về anh. Bạn anh bảo anh đã có người yêu. Cô vứt toẹt mấy món quà anh tặng từ những ngày xa xưa mà đến lúc chia tay vẫn còn cất giữ, miệng lầm bẩm: "Đồ nhạt nhẽo".
Ba tháng sau anh xuất hiện trở lại với một tin nhắn cũ kỹ: "Anh lấy vợ, em có buồn không?". Hân vùi chiếc điện thoại xuống cuối giường, chẳng thèm mộng mị. Sáng tỉnh dậy, dụi mắt khi thấy lưu lại thêm một dòng tin nhắn: "Tuần sau anh sẽ ăn hỏi".
Người bạn xác nhận thông tin ấy với Hân khiến cô hụt hẫng. Hóa ra vậy, tình yêu anh ta bảo là thiêng liêng với cô cũng chỉ đến thế, vờ vịt níu kéo trong khi đã chui lủi hò hẹn, cưa cẩm tự lúc nào rồi. Chia tay anh, cô chỉ nghĩ đó là khoảng trống để hai người đủ nhận ra nhau trong cuộc đời mình. Cũng không ngờ những giận dỗi, hờn ghen, ích kỷ lại đẩy hai người mãi xa nhau như thế.
Hân thấy tấm hình cưới trên blog của vợ anh qua đường link người bạn gửi. Hân hả hê lắm khi biết vợ anh thua kém cô về nhan sắc. Hỉ hả như phát hiện ra được chiến thắng đã bị bỏ quên, Hân cũng quên cả dự định và khao khát nối lại hạnh phúc rất gần đây thôi còn cháy trong lòng mình. Những ngày tháng ấy, kiêu hãnh đã vực Hân không ngã quỵ bởi nỗi buồn. Cô tự đội cho mình cái vương miện không ngôi vị trong lòng anh. Hân tin cô gái kia cả cuộc đời này không thể nào soán được chỗ đứng của cô . Nhất định vậy.
Đêm trước ngày cưới của anh Hân bỗng dưng phát sốt. Giấc ngủ mê man trong những ký ức và dày vò. Anh đến trong giấc mơ của Hân, kéo cô trốn chạy khỏi đám cưới ồn ã và huyên náo. Phía trước là cánh đồng xanh thẳm dẫn lối đến chân trời. Cô kiệt sức ngã. Và cứ thế, anh bế thốc cô chạy đến lúc cả hai tan vào đường viền chân trời với những vạt mây ngũ sắc.
Tiếng chuông tin nhắn đánh thức Hân khỏi giấc mơ. "Anh có thể gặp Hân một lần cuối được không?". Nhìn đồng hồ, chỉ còn 3 giờ nữa là hôn lễ của anh cử hành. Dội lên trong lòng Hân cảm giác được làm người đàn ông ấy đau đớn như chính nỗi thất vọng đang cào xé trong lòng. Hân tưởng như có thể cầm nắm được cái đám cưới ấy, cầm nắm được cái hạnh phúc ấy mà vò nát. Chỉ một chữ "vâng" thôi, chỉ một cuộc gặp gỡ cuối cùng thôi, Hân có thể kéo anh về phía cô, rồi ngày mai ngày kia cô sẽ quăng anh ra xa để con người phụ bạc ấy thầm thía nỗi đắng cay như nỗi đắng cay đêm đêm vẫn vờn vã, gặm nhấm trái tim yếu đuối của cô vậy.
Hân nhấn các ký tự. Chữ "vâng" chưa kịp tròn dấu, nước mắt đã lã chã rơi. Tắt máy, Hân vùi tiếng nức nở trong chiếc gối lặng thinh vô giác.
***
- Cô ơi, của cô này!
Hân giật mình ngoái lại. Đứa bé giật giật vạt áo Hân, nhoẻn một nụ cười trong sáng. Cái mũi hếch của nó là bản sao không trộn lẫn vào đâu được. Cái mũi hếch như phớt đời nhưng lại che dấu một tâm hồn yếu đuối và nhu nhược. Trong tay đứa bé là hộp khăn tay của Hân, có lẽ do sơ ý cô đã để rơi khỏi xe hàng. Nhận lại chiếc hộp khăn nhỏ, Hân chợt thấy bối rối trước đôi mắt trong veo của cậu bé. Khi cậu bé nhỏ này còn nằm trong bụng mẹ, chỉ một chút nữa thôi Hân đã mắc lỗi với nó rồi.
Vào mùa mưa bão sau ngày đám cưới anh, thành phố ngập trong mưa lũ. Ở đầu kia thành phố anh cuống cuồng trong những tin nhắn khẩn khoản âu lo: Em ơi, có sao không?
- Em ơi, có sao không?
Hân mường tượng cảnh người đàn ông cô từng yêu nay đã có vợ đang cặm cụi tát từng xô nước ra khỏi căn nhà ngập. Áo sơmi phẳng phiu ngày thường giờ nhàu nhĩ chưa kịp thay sau giờ tan sở, quần xà lỏn sọc xanh sọc xanh đỏ loi choi giữa bộn bề nước. Người đàn bà ỏng là vợ anh ưỡn bụng bên tay vịn cầu thang chỉ chỏ than vãn về chiếc xe cáu cạnh đã trầy trượt "vì mấy thằng cứu hộ ẩu đả chỉ biết vặt tiền mà không biết thương hoa tiếc ngọc". Mỗi lần anh chạy vào toilet thấm vệt nước bắn tung tóe trên tóc, chị nhìn theo dậm dậm chân mà than thở: "Anh mà không nhanh tay tát nước cùng con bé osin thì thì bộ sàn gỗ nhập khẩu kia sẽ trương nứt hết lên bây giờ. Của một đống tiền". Còn anh, bên cái toilet dềnh lên vì đường thoát đã đầy tràn trong cơn lũ vẫn cố nán thêm để nhấn đủ ký tự cho một sự quan tâm phản bội gửi đến cô.
Sự quan tâm phản bội ấy làm Hân tê buốt. Nhặt cái điện thoại Hân vứt thõng trên bàn, cô bé nhân viên công ty đến ở nhờ nhà Hân mấy ngày bão lũ nhoẻn một điệu cười chua chát. "Chị a, em chỉ mong thằng bồ của em nhắn cho em được một cái tin như thế. Ít nhất để thấy nó còn ý thức sự tồn tại của em giữa cái thành phố ngập lụt này. Ngày thường nó chịu khó mò đến với em lắm. Đến lúc cả căn phòng của em ngập trong bùn đất, nước cống giữa làng Phùng Khoang, trong tứ phía sình đen bốc mùi ngập ngụa thì nó bảo khu nhà em như ốc đảo rồi, anh đâu có phản lực hay xe thiết giáp mà tới cứu được. Khốn như con chó đốm vậy".
Như một vết thương chưa kịp kéo da non bị kích động, Hân gọi anh đến. Hân muốn được thấy anh dám từ bỏ cả hai, cả vợ và đứa bé mới hoài thai kia để đến với cô. Cô muốn sự kiêu hãnh trong lòng được vuốt ve. Cô muốn giá trị cuả mình được khẳng định. Và anh đến. Ướt át dưới màn mưa. Đằng sau ô cửa sổ, Hân để mặc anh vô vọng bấm chuông. Hân còn nhớ cô đã đọc một câu chuyện trong đó nhân vật nữ chính sau khi bị người yêu phản bội đã tâm sự với mẹ cô rằng: Ngày xưa con thấy anh ấy mắt đen môi đỏ vậy mà bây giờ rặt mắt trắng môi thâm. Hân nghiệm ra rằng đổ vỡ nào cũng tô những vệt màu, hoặc lầm lỡ hoặc đau đớn xót xa.
Hân khép chặt ô cửa. Hân chọn vệt màu xót xa tô cho một ngày mưa như thế. Xót xa còn hơn lầm lỡ. Lầm lỡ có lẽ sẽ đau suốt cả một mùa, một mùa hay một đời?
***
Vậy mà thấm thoát đã mấy năm trôi qua. Đứa bé ê a nói chuyện với món đồ chơi gần hàng ghế đợi khiến bước chân Hân chậm lại. Bất chợt, thằng bé trượt chân, nhao về phía trước. Hân đẩy giỏ hàng qua một bên nhào đến, ngay cả khi người mẹ đang chăm chú dọn hàng vào chiếc xe taxi chưa kịp hiểu ra điều gì. Hân đỡ đứa bé, nó ôm chầm lấy cổ Hân òa khóc. Hân như bị thôi miên trong đôi bàn tay run rẩy ấy. Gần lắm, cứ như một hơi ấm thiêng liêng vô hình nào đó chạm vào cô, ấm áp như chính sự bao dung...
Chiếc máy bay đồ chơi đã va vào làm cánh tay thằng bé trầy xước rơm rớm máu. Người mẹ cuống cuồng sợ hãi. Hân giật chiếc khăn ra khỏi hộp: "Chị cầm lấy băng tay cho cháu". Khuôn mặt thằng bé đẫm nước mắt, thỉnh thoảng lại nấc lên giật mình sợ hãi. Hân khẽ chạm tay lên má nó chào tạm biệt. Người mẹ đứng lên: "Cho tôi gửi lại chị tiền chiếc khăn". Hân mỉm cười: "Tôi tặng cháu. Chị đừng ngại. Cháu đáng yêu lắm".
Nói rồi Hân đẩy chiếc giỏ hàng về xe của mình, cố gắng không nhìn lại. Hân biết phía sau cậu bé đang huơ huơ bàn tay bé nhỏ buộc chiếc khăn màu đỏ mận vẫy chào cô...
Ấy là chiếc khăn cuối cùng! Cậu bé có chiếc mũi hếch bé bỏng đã giúp Hân tô màu đỏ mận cho ngày thôi hoang hoải nỗi hư không.