Đôi khi cuộc sống của con người như một cái vòng tròn với những điểm nhấn lặp đi lặp lại
Hôm nay bạn gặp chuyện vui, ngày mai lại là ngày tồi tệ, nhưng ngày tiếp theo lại vui...cứ như thế, nó lặp đi lặp lại một cách nhanh chóng và âm thầm khiến con người ta không kịp nhận ra.
Đôi khi ta bước qua một khu vườn rộng lớn, cố kiếm tìm những bông hoa thật đẹp, nhưng ta đâu biết chính cái nhìn quá rộng lớn của mình đã bỏ qua những cành hoa dại đơn thuần, mang vẻ đẹp tự nhiên của thời đất.
Đôi khi ta bỏ qua cơ hội chỉ vì nghĩ rằng nó không quan trọng, không cần thết, nhưng thực ra chính nỗi sợ hãi, nỗi lo lắng rằng mình sẽ thất bại đã khiến bạn để cơ hội đến rồi đi trong hối tiếc...cuối cùng tự an ủi bản thân rằng nó không là gì cả.
Đôi khi bạn cố thay đổi cách ăn nói, cử chỉ để che giấu một cảm xúc nào đó, nhưng bạn có biết, chính cái vỏ bọc tạm thời ấy khiến bạn trở thành một con người trơ trẽn, đáng ghét trong mắt một người khác.
Đôi khi bạn dặn lòng đừng bước tiếp, đứng lại để nghỉ ngơi vì quá kiệt sức, nhưng theo bản năng của loài người, bạn vẫn ngoái lại để xem xét quá khứ và rướn người nhìn về phía xa để suy nghĩ về tương lai, cuối cùng, bạn vẫn phải bước tiếp để kịp thời đại. Vì khi đứng yên có nghĩa là bạn đang giật lùi...
Đôi khi bạn khẳng định rằng mình sẽ không yêu ai ngoài bản thân mình. Nhưng có ai đứng ngắm mình trong gương được suốt đời mà không nhìn thử những nết nhăn đang hiện dần trên khuôn mặt thân quen của bố mẹ mình? Điều đó là không thể...có yêu người khác thì mới cảm thấy mình thật yêu đời.
Không phải đôi khi...
Tôi không tin vào thứ gọi là định mệnh, nhưng cuối cùng, cuộc sống của tôi lại gần như đang bị trói lại trong một cái vòng tròn.
Tôi cố gắng bước thật nhanh trên những con đường...đường đi học...đường đời...nhưng có lẽ tôi đã bỏ qua nhiều thứ, chạy quá nhanh rồi lại vấp ngã...đau rồi lại khóc...
Tôi không có bề ngoài, đầu óc cũng không, vì vậy tôi luôn sợ mình thất bại khi làm bất cứ việc gì, tôi sợ "nhục" với người khác...nhưng nhìn lại thì tôi giống như một kẻ chưa vào vườn đã sợ giày bị dính đất.
Tôi sợ mất đi một người bạn, càng sợ mất đi một người thân...nhưng khi một người xa tôi mãi mãi, tôi lại cố đẩy người thứ 2, rồi người thứ 3 tránh xa khỏi tôi, vì tôi sợ họ sẽ rời xa tôi mà không có lí do gì...thà tôi là kẻ nhẫn tâm đẩy họ đi, còn hơn đến một ngày họ đi vì nhận ra tôi là đứa "vô vị".
Dù thế nào thì tôi vẫn phải bước tiếp thôi, tôi mà dừng lại lúc này thì đồng nghĩa với việc mọi cố gắng lúc trước tan thành mây khói. Bước đi rồi thì không được dừng lại. Dừng lại thì phải biết nhìn xung quanh...Cố LêN!