Cơn mưa cuối mùa nặng hạt, gió ào ào thổi, chỉ trong tích tắc bầu trời đen kịt, mây đen vần vũ như muốn nuốt chửng những gì còn sót lại trên đường. Mọi người hối hả vội vã chạy thật nhanh về nhà, một số người lo tìm nơi trú ẩn, bất cứ chỗ nào họ cho là sẽ không bị ướt: dưới mái hiên nhà, dưới trạm chờ xe buýt, dưới những cây dù bé tí của xe bán hàng rong, thậm chí có người quên cả nguy hiểm lại núp dưới những tán cây to bên đường. Dòng xe cộ chen chúc nhau ở mọi ngã đường như bầy ong vỡ tổ.
Một đôi nam nữ còn rất trẻ, trông họ thật đẹp đôi, dưới mái hiên bên đường họ đang nép sát vào nhau, cố truyền cho nhau chút hơi ấm mong manh. Bên ngoài mưa vẫn rơi... đường đời vẫn chảy... thời gian cứ trôi...
Cơn lốc cuộc đời bỗng chốc cuốn họ trôi về hai ngả: chia tay... những giọt nước mắt... nỗi buồn đau khắc khoải... những mùa mưa đi qua...
Giờ đây cơn mưa đầu mùa lại rơi, kéo theo bao kỷ niệm ập về. Trong căn phòng nhỏ vắng lặng, chợt nghe tiếng mưa rơi rả rích, bên ly cà phê còn bốc khói, thoang thoảng mùi thơm khen khét của núi rừng, cô gái nhấp từng ngụm một, từng giọt... từng giọt vị đắng ngọt ngào đang len lỏi qua huyết quản. Cô gái nhìn ra khung cử , dường như trí óc cô đang lan man theo những giọt mưa rơi, cứ thế cô thả hồn mình về một thủa xa xăm, nơi có bóng dáng của mối tình đầu đã qua. Nhớ quá những buổi tập văn nghệ, anh nắn nót phím đàn sửa cho em từng âm vang câu hát. Nhớ buổi tối trên đường về nhà, anh và em thong dong với hai chiếc xe đạp cọc cạch bên nhau, đôi khi trời đổ mưa bất chợt làm hai đứa đạp trối chết tìm chỗ núp. Cũng có khi em ngẫu hứng đòi đi trong mưa, anh nói "khùng quá" nhưng vẫn đạp xe theo em, dứơi cơn mưa nhè nhẹ hai đứa nói đủ thứ chuyện trên đời... cả ước mơ tương lai nữa...
Anh nói: cuộc đời anh thừơng có những kỷ niệm gắn liền với những cơn mưa , chẳng hạn mùa mưa năm nay có em đi nhẹ vào đời... Em tủm tỉm cười chọc anh: sao giống âm điệu bài hát nào đó mà em đã nghe. Anh mặc em cười rồi say sưa với giấc mộng: sau này chúng mình sẽ có hai đứa con xinh, anh chở con trai, em chở con gái, cả nhà sẽ đi dạo bằng xe đạp mỗi tối như thế này, sau đó về quây quần bên mâm cơm bốc khói do bàn tay em chăm chút, còn ba bố con lăng xăng quanh đấy chờ được mẹ nhờ, mâm cơm nhà chúng mình sẽ luôn rộn rã tiếng cười...
...Thế mà... chỉ vì một tự ái nhỏ... tòa lâu đài chưa kịp xây ấy đã vỡ vụn như bong bóng nước li ti.
Cô gái bất ngờ mở tung ô cửa sổ, những giọt nước mưa bay lất phất, đọng thành từng giọt chảy xuống môi cô vị mằn mặn... Cô khóc tự bao giờ. Trời mưa hình như làm cho lòng người dễ buồn dễ cảm. Tất cả chỉ là những hồi ức đẹp, mà hình như trong đời mình có đánh mất đi cái gì mình mới thấy nó đẹp, rồi nuối tiếc khôn nguôi, rồi hằng đêm thầm trách mình: giá như ta phải làm như thế này, giá như ta phải làm như thế kia...
Thôi hãy ngưng mơ màng và trở lại hiện thực nhé cô gái , hãy tự an ủi mình rằng: những vấp ngã hôm nay sẽ là bài học kinh nghiệm quí giá cho cuộc sống mai sau. Mưa rồi sẽ tạnh, trời sẽ trong xanh, cây cối vừa được tắm gội lại đơm chồi nảy lộc... Chắc chắn sẽ phải như thế! Sau cơn mưa trời lại sáng!