Phố đêm yên tĩnh bỗng thức giấc bởi tiếng mưa…
Mưa rơi lộp độp ngoài mái hiên… từng hạt, từng hạt mưa nặng nề…Ta dường như cảm nhận được cái u uất của cơn mưa đêm…mưa trên phố nhạt nhòa!
Ta ôm trọn đêm nay và ru mình trong tiếng mưa rơi chờ trời sáng. Chờ đợi chút ánh bình minh le lói vào cuộc đời…
Mưa đêm trên phố…
Ngẫm!
Ta chờ đợi gì buổi sớm mai….khi thức giấc và đạp tung giấc mộng còn dang dở …ta lao đi theo guồng máy của công việc…ta lao đi…
Về đâu?
Ta lao đi với hàng mớ công việc và tàn nhẫn gạt phăng đi các mối quan hệ… ta uể oải lao ra khỏi phòng và trở về khi cái đầu không điều khiển nổi cơ mặt dãn ra một nụ cười…ta biết mình đang lao đi…nhưng là lao về phía xa con đường…
Xa…
Ta lao đi để làm gì khi những người thân xung quanh không kịp cảm nhận sự tồn tại của ta???
SỐNG - TỒN TẠI... ta đang ở đâu giữa cái lằn ranh mỏng manh ấy???
Ta hôm nay chẳng buồn soi mình vào gương... Vì sợ bắt gặp đâu đó quá khứ…sợ soi bản thân mình vào đấy mà nhìn thấu - SỢ…
Sợ lại là ta của những tháng ngày đầy CẢM XÚC…
Ta tự bao mình trong cái vỏ bọc "công việc"...và ru hờ "nỗi đau" bằng sự bình yên ĐẦY GIẢ TẠO...
Nhưng có bao giờ ta "DỐI" được bản thân mình?
Để rồi một đêm giữa phố thị…ta bừng tỉnh bởi tiếng mưa đêm… thảng thốt nhận ra mình đã lọt thỏm trong đấy tự bao giờ!
Mưa rơi hay tiếng lòng ta thổn thức
Mưa đêm trên phố cho ta vỡ òa...!
“Muốn đi tìm một nơi để được ngủ trong yên bình...
Muốn đi tìm một nơi để ngồi khóc cho sầu vơi...
Để em được mạnh mẽ đi về phía xa con đường...
Tìm hạnh phúc cho người con gái đã đánh mất đâu tiếng cười”…