Cô đơn là khi nước mắt tự khô. Là khi một mình trên con đường quen thuộc, đôi khi chỉ 10 phút chạy xe mà ngỡ như xa vạn dặm. Là những khi muốn một ai đó ở bên, lại lục tìm những thứ xưa cũ, từ những người cũng xưa cũ, chắc cũng chẳng còn nhớ mình.
Cô đơn là khi ngồi giữa bạn bè, trong tích tắc bỗng thấy mình lẻ loi. Là hàng ngày đi học, đi làm, cười thật tươi và giả vờ vui, chẳng dám một giây nghĩ đến ngày hôm qua. Là khi thèm một tin nhắn chúc ngủ ngoan mỗi tối, mà chỉ biết tìm điện thoại, hết cầm lên rồi đặt xuống, định nhấn nút send rồi lại thôi..
Là khi quên điện thoại cả ngày không một cuộc gọi nhỡ, dù chỉ là một cuộc gọi vì công việc. Là khi trong cả cái contact list dài dằng dặc, những lúc buồn vẫn không biết liên lạc với ai. Là những tối online YM, để available dù nhiều khi chẳng chat, chỉ lặng lẽ nhìn bạn bè on rồi off, để biết rằng không phải chỉ mình mình đối diện với đêm.…
Là khi vẫn khóc vì những điều nhỏ nhặt dù biết rằng chẳng có ai dỗ.
.
p/s : vậy theo bạn, cô đơn là thế nào ? hãy cho tôi biết có phải là như vậy ko ?