[You must be registered and logged in to see this image.]Những đứa trẻ có hoàn cảnh, tính cách khác nhau nhưng có chung một số phận: không lành lặn và chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống đã tìm thấy mái ấm của mình là Trung tâm Cội Nguồn ở thị trấn Nam Phước - Duy Xuyên - Quảng Nam.Chủ nhân trung tâm ấy là anh Nguyễn Đức Cường, vốn là một võ sư của Trung tâm Văn hóa huyện Duy Xuyên.
Cội nguồn yêu thương
Nguyễn Đức Cường, ông chủ Trung tâm Cội nguồn
Toàn Quảng Nam có bốn trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi: Hội An, Phú Ninh, Tiên Phước và Đại Lộc nhưng không có trung tâm cho trẻ khuyết tật. Tiêu chuẩn để vào các trung tâm này phải là trẻ em mồ côi, hoặc du di một chút có thể là trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt như hộ nghèo đói, trẻ khuyết tật không đủ khả năng vận động...
Với diện tích khoảng 150m2 tính cả khu vực sinh hoạt và học tập, cộng với quán cà phê sân vườn rộng chừng 700m2, tọa lạc ở tổ 62, khối phố Mỹ Hòa, thị trấn Nam Phước - Duy Xuyên - Quảng Nam; Trung tâm Cội Nguồn là nơi sinh hoạt và học tập lý tưởng cho các em.
Những đứa trẻ ở đây có nhiều hoàn cảnh khác nhau, có đứa cha mẹ đầy đủ, nhưng lại không có khả năng hòa nhập với xã hội, phần do mặc cảm, phần do những khiếm khuyết về thân thể, khó đuổi bắt kịp bạn bè.
Nguồn thu chính của Cội Nguồn vẫn còn dựa vào tiền lời chừng 300 ngàn đồng của quán cà phê, cộng thêm tiền anh Cường đi dạy võ (karatedo) ở Trung tâm Văn hóa Duy Xuyên, mỗi tháng kiếm chừng 1,5 triệu đồng và một ít tiền bán sản phẩm hoa giấy của các em làm ra... Cũng đủ san sẻ, chi tiêu cho 7 em học viên hiện tại, hai thầy giáo và gia đình anh Cường.
“Gia đình mình cùng hai thầy ăn cơm chung với các em, cùng sinh hoạt với các em như trong nhà. Có hai đứa bé phụ bán cà phê cho anh, chúng có thêm thu nhập, mình trả cho mỗi đứa 700 ngàn đồng một tháng, tụi nó thấy mình làm được việc, hơn nữa có chút vốn khi vào đời”.
Dạy võ, dạy vẽ và dạy yêu thương
Ngoài chuyện cưu mang các em nhỏ tật nguyền, chị Lưu Thị Loan (vợ anh Cường) dạy cho các em nữ về nữ công gia chánh, anh Cường dạy các em phương pháp rèn luyện sức khỏe, thầy Võ Văn Tuấn và Nguyễn Thanh Quyền (hiện là giáo viên cấp II ở Duy Xuyên) dạy các em môn nhạc, họa và văn hóa nhà trường, riêng nghệ nhân Nguyễn Thành Ân chịu trách nhiệm dạy cho các em môn điêu khắc. Ngoài ra, còn có một số giáo viên khác cộng tác, hỗ trợ không thường xuyên cho Cội Nguồn. Mục tiêu là để sau này, nếu là nữ thì có thể tự nấu ăn, mở quán cà phê hoặc theo nghề vẽ. Nam thì có thể mở tiệm truyền thần hoặc ghi danh học mỹ thuật, hoặc trở thành nghệ nhân điêu khắc tượng, khắc văn bia... Và căn bản là các em được tự tin dù sau này làm bất cứ việc gì” - thầy Quyền, giáo viên dạy môn nhạc, họa tâm sự.
[You must be registered and logged in to see this image.]Giờ học vẽ của các học viên khuyết tật
“Năm tới em sẽ hoàn tất năm bức tượng về các Apsara trên đền tháp Mỹ Sơn để đi dự triển lãm cùng thầy em!” - một em học viên xin giấu tên (vì mắc cỡ) nói với tôi.
Mọi chuyện còn đang ở phía trước, một bài toán khó trước mắt. Nhưng anh Cường và các thầy cô vẫn lạc quan, tin tưởng: “Vợ chồng mình luôn dạy các em sự quí báu của lòng yêu thương. Có lòng yêu thương là có sức mạnh, có sức mạnh sẽ có những gì tốt đẹp mình muốn có. Yêu thương cũng là một lãi suất lớn trong kinh doanh em ạ!” - anh Cường vui vẻ kết thúc câu chuyện để chuẩn bị đi dạy võ.
Tôi ngồi thêm mươi phút ở Cội Nguồn, tự dưng tôi thấy thấm thía cái câu của người thầy võ, ông chủ nhà Cội Nguồn vừa nói. Đúng thật, yêu thương là một “lãi suất lớn nhất” mà phần lớn các doanh nghiệp, thậm chí một số trung tâm từ thiện, nhà mở đã quên mất trong thời gian gần đây!
Phương Ngạn