Đầu năm 2007, tự sự “Vượt lên nghiệt ngã” của Nguyễn Thị Thúy Hằng (TP Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam) được đăng trên báo Tuổi Trẻ, bạn đọc cả nước ngỡ ngàng vì nghị lực phi thường của cô gái sau 10 năm bại liệt đã có thể đi lại và còn vượt qua được căn bệnh ung thư phổi.
Càng đặc biệt hơn khi năm ấy, Hằng không là nhân vật trong cuộc thi “Những câu chuyện làm thay đổi cuộc sống” do báo Tuổi Trẻ phát động, nhưng vẫn được chọn trao giải vì câu chuyện đời quá cảm động về niềm tin và hi vọng vào cuộc sống. Cuộc sống đã mở ra với Hằng từ đó.
Em truyền cho người khác sức mạnh niềm tin, sự lạc quan trước cái chết trong lần đầu gặp gỡ. “Tuy tôi không thể thay đổi sự thật về căn bệnh quái ác, nhưng tôi có thể quyết định sẽ có thái độ nào để đối diện với nó”, Hằng đã viết như vậy và thật sự em đã đứng lên bằng chính nghị lực của mình để luôn “nhìn về phía mặt trời”.
Trong căn nhà u ám của Hằng đã bắt đầu có những tia nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa, có tiếng cười giòn tan của người mẹ cả đời cam khổ, của đứa em trai đang cố sức học hành. Gần bốn năm nay Hằng vẫn an nhiên sống chung với căn bệnh ung thư.
Mỗi ngày em tự ôn lại kiến thức từ năm lớp 7 dở dang, phụ mẹ sắp xếp lại tấm vé số, nhận trẻ em về nhà chăm sóc... Cuộc sống khó khăn chật vật mà bình yên vì chẳng thiếu niềm vui. Hằng có nhiều bạn bè, có nhiều điều thú vị được chia sẻ từ khắp nơi. Mẹ Hằng cũng đã cảm nhận được hơi ấm của hạnh phúc, dẫu mỗi ngày phải bôn ba với xấp vé số từ sáng sớm đến khuya lắc khuya lơ...
Nhưng đêm hôm kia, 10 giờ tối 22-8, bà Nguyễn Thị Thúy - mẹ Hằng - đã mất vì tai nạn giao thông lúc đang trên đường đi bán vé số. Một tai nạn như nhiều tai nạn khác vẫn thường xảy ra ở thành phố này, nhưng với cô gái Nguyễn Thị Thúy Hằng điều này đã vượt quá sức chịu đựng...
Nét tươi vui lạc quan thường thấy trên khuôn mặt Hằng không còn nữa. Nhưng em vẫn kiên cường chịu đựng tận cùng nỗi đau. Cũng như 14 năm trước, mẹ đã lầm lũi làm con lạc đà tha em xuôi Bắc ngược Nam tìm thuốc chữa bệnh. Như bốn năm qua Hằng đã “sống” với căn bệnh ung thư phổi bằng nghị lực kiên cường và tình yêu của mẹ.
Mấy ngày trước Hằng đã cảm thấy bất an, bụng dạ cứ bồn chồn. Lồng ngực khi trĩu nặng, khi trống hoác. Một dự cảm rằng số phận sẽ dừng lại ở đây với Hằng. Sẽ không còn bao nhiêu ngày nữa.
Có khi đây là mùa Vu lan cuối cùng em còn tự cài cho mình bông hồng đỏ, còn được tự tay xoa bóp đôi vai gầy của mẹ mỗi đêm bán vé số về. Hằng vẫn luôn cố cười để trấn an mẹ. Nhưng dự cảm trong lồng ngực đã đặt sai số phận, “số phận đã làm điều ngược lại, mẹ không phải đau đớn nhìn em ra đi. Cũng may vì em có thể làm trọn trách nhiệm của một người con là được lo cho mẹ yên nghỉ” - Hằng nghẹn ngào nói.
Biết thế nhưng mọi thứ với gia đình nhỏ bé này vẫn còn dang dở...
Biết thế vẫn cứ thấy đắng lòng...
Ngày Vu lan, trời mãi mưa dầm. Có một nụ cười đã tắt.